Phật giáo Tạng truyền thật sự là Giác Nãng Ba, hoằng dương diệu pháp Như Lai Tạng Tha Không Kiến, hoàn toàn phù hợp với giáo nghĩa Phật giáo. Tứ đại giáo phái Hồng, Hoàng, Hoa, Bạch là Phật giáo Tạng truyền giả, tất cả các pháp nghĩa của họ đều không phù hợp với giáo nghĩa Phật giáo, cho nên là tà giáo, tà pháp.
Tiết 22: Mật tông lấy giả làm thật
Pháp môn tu hành của Mật tông đều là tông phái vọng tưởng coi giả tưởng quán là pháp chân thực, tuyệt đối không phải là pháp môn tu hành của Phật giáo. Mà rất nhiều pháp quán giả tưởng này đều là lấy Đệ tứ hỷ dâm lạc của Song thân pháp làm tư tưởng nòng cốt, lấy lý luận và hành môn của Song thân pháp để quán xuyến hết. Các ví dụ thực tế nêu ra trong Chương 2 như “Thiên yoga” quán tưởng mình biến thành thiên thân, kỳ thực không phải là quán tưởng thành công thiên thân này xong thì có thể thành tựu được thiên thân quảng đại thật sự. Cho nên, việc Mật tông lấy quán tưởng thiên thân quảng đại làm thân Phật khi “thành Phật” trong Song thân pháp sau này chỉ là hư vọng tưởng lấy giả làm thật, vì “thiên thân” mà họ quán tưởng ra chỉ là Nội tướng phần của chính anh ta mà thôi, chứ không phải là thành tựu thiên thân thực sự, vì sau này “thiên thân” thành tựu khi tu Song thân pháp xong không hề tồn tại, chỉ có ở trong cảnh giới quán tưởng của mình thôi chứ không phải là hiện thực.
Cũng giống như việc thông đạt trong quán tu Trung mạch, quán tu Minh điểm trong Trung mạch có thể lên xuống tự do như ý mà không dẫn đến sai lầm xuất tinh, rồi coi cái Minh điểm quán tưởng ra ấy coi là A Lại Da thức cũng là vọng tưởng. Vì những gì họ quán tưởng ra chỉ là cảnh giới Nội tướng phần, chẳng khác gì Tướng phần trong mơ. Người đời mơ tỉnh đều biết cảnh giới trong mơ là hư ảo. Nay Mật tông lại coi Tướng phần của Minh điểm có được nhờ quán tưởng giống hệt như trong cảnh giới mơ mộng là pháp chân thực, rồi định vị cho Minh điểm là A Lại Da thức trong Hiển giáo, như thế là lấy giả làm thật, lấy cảnh giới Tướng phần của Minh điểm trong pháp quán tưởng thay thế cho Thức thứ tám Như Lai Tạng mà Phật tuyên thuyết, tức là một thứ hư vọng coi giả làm thật, tức là những kẻ phá hoại chính pháp của Phật giáo.
Bảo bình khí cũng như vậy, đều là vọng tưởng trong tu chứng thiền định, vọng coi Bảo bình khí có thể thành tựu định cảnh của Đệ tứ thiền, coi cảnh giới có được khi bế khí trong vài phút ngắn ngủi là đã thực sự chứng được thiền định mà Phật dạy, tức là vọng tưởng lấy giả làm thật.
Còn về Đẳng chí mà Mật tông nói cũng là vọng tưởng mà thôi. Cái gọi là “Đẳng chí” là chỉ hành giả thiền tọa tu định, tiến vào trong cảnh giới Sơ thiền nhất tâm bất loạn, tránh xa Dục giới ái, cho đến khi tiến vào Đẳng chí vị của Tứ thiền, không tiếp xúc với Ngũ trần, không sinh khởi ý niệm cực vi tế (chi tiết xin xem trong phần vấn đáp tại hiện trường, phần Phụ lục cuốn sách kết duyên “Cam lộ pháp vũ”, ở đây không nhắc lại), hơi thở đoạn, mạch đập dừng, trụ lâu trong cảnh giới không còn tiếp xúc với Ngũ trần. Còn Đẳng chí trong Mật tông là nói việc nhất tâm bất loạn trong cơn cực khoái tình dục sau khi hành dâm, trụ lâu trong ly niệm linh tri “Lạc Không bất nhị” để chứng nhập vào cảnh giới tạm ngừng thở khi đạt đại lạc Đệ tứ hỷ, gọi đó là chứng được Đẳng chí thiền định, kỳ thực hoàn toàn không liên quan gì đến Đẳng chí trong thiền định cả. Mật tông với việc đạt được Đẳng chí vọng tưởng đó, tự cho rằng mình quả thật đã chứng được Đẳng chí, nói đó là “thiền định Phật giáo”, dùng việc đó để lòe người khác, tông khác, phái khác, thật đúng là Mật tông lấy giả làm thật vậy.
Lại nữa, “Phật Bồ Tát” được thỉnh mời đến để gia trì cho hành giả, kỳ thực đều là “hình tượng Phật Bồ Tát” do sơn tinh, quỷ thần, la sát, dạ xoa…hóa hiện ra, thế nhưng các thày Mật tông lại đều coi giả làm thật, cho rằng đúng là có Phật Bồ Tát đích thân đến hóa hiện dạy bảo, thế là bị đám quỷ thần đó trùm đầu lừa bịp, dựa vào pháp môn tà tri, tà kiến do đám quỷ thần đó truyền lại để tuyên thuyết, để tu, để truyền, để chứng, đều là rơi vào trong tri kiến và cảnh giới của quỷ thần, làm gì có pháp nào là Phật pháp thực sự? Cho nên mới nói Mật tông là thứ tôn giáo lấy giả làm thật.
Thiên yoga, Bảo bình khí, Trung mạch, Minh điểm…như thế, tất cả các pháp môn tu hành khác không có cái nào là không lấy giả làm thật. Sau khi lấy giả làm thật rồi, họ lại còn hạ thấp Hiển giáo để tôn sùng Mật tông, nói Phật Tỳ Lô Giá Na – Pháp thân của Phật Thích Ca Mâu Ni hậu đãi riêng Mật tông mà truyền cho pháp tức thân thành Phật còn thắng diệu hơn cả bên Hiển giáo. Họ đảo lộn gốc ngọn như thế để sùng Mật ức Hiển, nhằm thu hút hết tài nguyên của Phật giáo. Đồng thời sờ mó nắn bóp các đệ tử Phật khác giới, cho đến hành dâm, nói hoa mỹ rằng đó là quán đỉnh bí mật, quán đỉnh thứ tư, tức thân thành Phật. Sau khi lấy giả làm thật xong thì dùng để thay thế Hiển giáo, nói tà pháp của Mật tông là Phật pháp cứu cánh thực sự, mận thay đào chết – dần khiến cho Phật giáo thực sự bị diệt trong tay của Mật tông – cuối cùng đại diện cho Phật giáo bằng Mật tông của pháp ngoại đạo.
Những hành vi lấy giả làm thật để sùng Mật ức Hiển của Mật tông mà cuốn “Cuồng Mật và Chân Mật” này nêu ra, họ tự tôn cao chứng lượng Phật pháp bằng những lời lẽ hư vọng của mình, có thể nói là vô lượng vô số, không sao kể xiết. Nếu hành giả đọc những Mật kinh, Mật tục của các thày Mật tông từ cổ chí kim và cả các trước tác xưa nay sẽ tự biết những gì tôi nói không ngoa chút nào, sẽ biết những gì tôi nói không có một câu nào vu oan cho Mật tông cả. Cho nên, ở tiết này chỉ lược qua như vậy, không cần nhắc lại gì nhiều để tiết kiệm chương tiết, vì nêu ra mãi cũng không hết được.
Lượt xem trang: 0