Phật giáo Tạng truyền thật sự là Giác Nãng Ba, hoằng dương diệu pháp Như Lai Tạng Tha Không Kiến, hoàn toàn phù hợp với giáo nghĩa Phật giáo. Tứ đại giáo phái Hồng, Hoàng, Hoa, Bạch là Phật giáo Tạng truyền giả, tất cả các pháp nghĩa của họ đều không phù hợp với giáo nghĩa Phật giáo, cho nên là tà giáo, tà pháp.
Tiết 21: Mật tông lấy vật cực ô uế làm diệu phẩm vô thượng
Việc Mật tông lấy vật cực ô uế làm diệu phẩm vô thượng ở đây là chỉ quan niệm và tri kiến của họ khác xa với tính thanh tịnh của Phật pháp, thậm chí là ngay cả những người thế tục cũng không thể chấp nhận được, thế nhưng Mật tông lại quen coi đó là chuyện bình thường, còn tôn cao chúng thành những vật thắng diệu nhất trong Mật tông, khiến cho người ta khó có thể tán thành. Ví dụ: “Trong ‘Kinh Bí mật’ có nói rằng: ‘Thế gian có bốn vật không thể lìa bỏ, thứ nhất là hoa (chỉ nội hoa – cơ quan sinh dục nữ), thứ hai là rượu, thứ ba là cấu hợp, thứ tư là vật tam bảo’… Cái mà được đựng trong Lô khí (đầu lâu người) thực chất không chỉ có một loại là rượu, trong đó còn có mười loại vật phẩm. Mười loại vật phẩm này là những thứ mà người thường cực kỳ khó mà chấp nhận được (chi tiết xem trong Chương Cam lộ ở Tập 1). Thế nhưng sau khi được gia trì, tức thì sẽ thành diệu phẩm vô thượng. Dùng để đuổi ma, chỉ cần vài giọt rượu này, tất thảy mọi thứ ma quỷ không kẻ nào không tháo chạy. Cũng giống như lấy phân ném người, lẽ nào người ta lại không tránh đi ư? Ma nó sợ rượu, cũng tựa như vậy” (62-290).
Lô khí, tiếng Tạng là “Hát ba la”, là bồn cúng dùng để cúng dường “Phật Bồ Tát” của Mật tông. Vật này chính là xương của người mới chết, róc bỏ lông tóc da và múc bỏ tròng mắt, não… trong đầu lâu ra, chỉ giữ lại phần xương, sau khi rửa sạch thì cắt bỏ thiên linh cái (phần nắp đậy trên đỉnh sọ), rồi điêu khắc và trang trí bằng các báu vật để chế thành bồn cúng (chi tiết xin xem trang bìa và trang cuối của Tập 1). Nắp đỉnh đầu của Lô khí sau khi cắt ra, chỗ bằng phẳng thì đặt Cam lộ khô, chỗ đáy tròn thì đặt Cam lộ ướt. Hoặc chỗ mặt bằng thì đặt Ngũ nhục, chỗ đáy tròn thì đặt Ngũ cam lộ ướt. Về Ngũ nhục và Ngũ cam lộ, chi tiết xem thuyết minh trong Tập 1, ở đây không cần nhắc lại nữa.
Thông qua việc cúng dường và quan sát Ngũ cam lộ (hỗn hợp dâm dịch mà hai bên nam nữ sau khi hành dâm tiết ra và rượu là chính, cộng thêm phân và nước tiểu), có thể thấy rằng “Phật, Bồ Tát” mà Mật tông thờ phụng và các thần hộ pháp mà họ sai khiến, kỳ thực đều là những nhân vật do ma, quỷ thần, dạ xoa, la sát…hóa hiện ra, vì bọn họ đều tham muốn máu thịt và những mùi vị của tinh khí như vậy. Chư Phật Bồ Tát có tâm tính thanh tịnh, thấy từ xa đã tránh đi rồi, thế mà Mật tông “chí cao vô thượng, đứng trên cả Hiển giáo” lại cúng, lại nói, lại hành, lại tu, lại chứng, đều là những pháp cực dâm dục, hạ tiện, ô uế của thế gian, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi các thượng sư, người học của Mật tông rốt cuộc là có trí hay vô trí tuệ?
Ví dụ quán đỉnh bí mật trong quán đỉnh thứ ba cũng lấy thứ “cam lộ” dâm dịch ô uế vô cùng đó để truyền thụ pháp quán đỉnh. Ví dụ Tông Khách Ba nói rằng: Thượng sư Kim cương và Minh Phi sau khi quán tưởng và hành dâm đạt đến Đệ tứ hỷ rồi xuất tinh ở trong Mật đàn xong thì “tiếp đến móc lấy Kim cương (dâm dịch) từ liên hoa (hạ thể của Minh Phi) ra – lấy ngón cái và ngón áp út móc Ma ni bảo ra (dùng ngón tay móc tinh dịch của thượng sư xuất trong âm đạo Minh Phi ra), thắng giải ‘Như Lai hóa chấp và tâm Bồ Đề mình vô nhị (hiểu rõ trong lòng rằng: nước dịch do Như Lai hóa hiện ra và tinh dịch của mình không phải là hai thứ khác nhau); Lo ngại rằng đệ tử mà họ trì ‘Ngữ Kim cương Di Đà mạn’ nhìn thấy mà không tin, cho nên che mặt anh ta lại, không cho tay mắt anh ta thấy chạm được (những chuyện như thế đều không được để cho đệ tử muốn thụ Mật quán nhìn thấy), tụng ‘Kim cương man kinh nói rằng: Kim Cương Trì quá khứ quán đỉnh cho đệ tử, lấy diệu Bồ Đề tâm (lấy Bồ Đề tâm vật chất thắng diệu – tức là hỗn hợp dâm dịch của thượng sư và Minh Phi) để quán đỉnh cho đệ tử’ (Tụng xong thì lấy một chút dâm dịch rót lên đỉnh đầu đệ tử). Lại tụng các chú chủ tôn như ‘Ông A Ban Tạt Chỉ Hồng’ (sau đó lấy dâm dịch – còn gọi là Kim Cương tâm) đặt vào trong miệng anh ta (đệ tử). Đệ tử cũng phải quán tưởng thể tính tổng tập của tất thảy Như Lai như Phật Tỳ Lô (Đệ tử thụ quán đỉnh cũng phải nghĩ trong lòng rằng: Dâm dịch này là thể tính tập hợp tổng cộng của chư Phật như Phật Tỳ Lô Giá Na), niệm tụng ‘A Hạ Ma Ha Tô Khách’ rồi nuốt chửng, ý nghĩa của câu chú là đại an lạc hiếm có. Sau đó thì Minh Phi xuất định (Minh Phi thoát ra khỏi định cảnh nhất tâm thụ lạc), không mặc y phục, lấy giọt cam lộ (lấy vài giọt dâm dịch) từ trong liên hoa (âm đạo của mình) ra, đặt vào trong miệng anh ta (cũng giống như thượng sư, lấy dâm dịch đặt vào trong miệng đệ tử thụ Mật quán), anh ta cũng uống nuốt như trên (đệ tử thụ Mật quán cũng nuốt dâm dịch giống như trên đã nói). Những gì nói ở trên không phải là cảnh giới của tay mắt (không được để đệ tử nhìn thấy và tay chạm vào dâm dịch đó), cũng lấy ngón tay cái và ngón tay áp út khều móc ra (Tương tự, Minh Phi cũng phải dùng ngón tay cái và ngón tay vô danh hợp lại móc dâm dịch từ trong âm đạo của mình ra để ban cho đệ tử), tụng câu chú và bài tụng như trên. Những gì nói ở trên là lấy tổng tập tất thảy Phật tâm (quán tưởng tất thảy Phật Phụ mẫu hội hợp ở trong thân thượng sư và Minh Phi để hành dâm thụ lạc, chảy ra hồng bạch Bồ Đề tâm, hành giả thu tập lấy) để uống. rồi cũng tụng ‘A Hạ Ma Ha Tô Khách’ như trên. Những vị như luận sư Nguyệt Xứng nói: Tuy một đệ tử cũng cần phải có đủ phụ mẫu truyền quán đỉnh bí mật (Những người như luận sư Nguyệt Xứng nói rằng: Người thụ quán đỉnh tuy chỉ có một đệ tử, thì cũng cần phải có thượng sư và Minh Phi cùng truyền thụ quán đỉnh bí mật), thiếu một không thành (nếu như thiếu Minh Phi là không như pháp, tức không thể quán đỉnh bí mật)” (21-376~377).
Qua lời nói của Tông Khách Ba và “Bồ Tát” Nguyệt Xứng của Mật tông như vậy, thì cũng đủ chứng tỏ rằng quán đỉnh bí mật bắt buộc phải có sự hợp tác của Minh Phi thì mới có đủ hồng bạch Bồ Đề tâm – có đủ dâm dịch của hai bên nam nữ, vì Nguyệt Xứng đã nói: “Tuy một đệ tử cũng cần phải có đủ phụ mẫu truyền quán đỉnh bí mật, thiếu một không thành”. Tông Khách Ba của Hoàng giáo được xưng tụng là thanh tịnh nhất còn chủ trương như vậy, huống hồ là các tông phái còn lại của Mật tông? Qua đó có thể thấy rằng, Mật tông là thứ tà giáo lấy những vật cực ô uế để làm diệu phẩm vô thượng, thì tại sao các hành giả Mật tông và đại sư pháp vương đó đều không ai hay biết, lại còn hoằng dương rộng rãi nữa?
Việc quán đỉnh sau đó, Tông Khách Ba lại nói thế này:
“Cuốn ‘Ngũ thứ đệ luận’ và ‘Nhiếp hành luận’ cũng nói rằng: Lấy Bồ Đề tâm (lấy hỗn hợp dâm dịch sau khi thượng sư và Minh Phi song vận) đặt vào trong bình hoặc cốc để quán đỉnh (cho đệ tử). Cuốn ‘Minh hiển song vận luận’ cũng nói: Sau khi sư trưởng dùng ngón tay cái và ngón vô danh (đặt dâm dịch) vào miệng đệ tử, lại lấy Bồ Đệ tâm (dâm dịch của hai bên nam nữ còn lại trong hạ thể của Minh Phi) đặt vào trong cốc loa (đặt tiếp vào trong đồ đựng như cái cốc bằng con ốc), hòa với nước hoa (đổ nước thơm vào), trước tiên hát bài tụng cát tường rồi quán đỉnh (cho đệ tử), dẫn ‘Nguyệt mật không điểm kinh’ làm chứng…
Cái thể của quán đỉnh bí mật, như ‘Đại ấn không điểm đệ nhị’ nói rằng: ‘Lấy ngón cái và vô danh hợp lại, thụ dụng nhập vào thân, khi đó sinh chính trí (khi đó sẽ sinh khởi trí tuệ chân thực ‘hạ thể thân mình có thể sinh ra đại lạc’), cũng tựa như đồng nữ lạc (giống như người con gái lần đầu tiên hành dâm mà cảm nhận được sự sung sướng của dâm dục)’. Ý nói lấy Không điểm (dâm dịch) của sư trưởng phụ mẫu (thượng sư và Minh Phi) đặt lên trên lưỡi (của đệ tử), nhờ nếm nó (dâm dịch) mà sinh ra diệu lạc Tam ma địa (dẫn sinh ra dâm lạc, tiến vào cảnh giới Tam muội thụ lạc mà nhất tâm bất loạn)” (21-377~378).
Qua nội dung Mật quán do “Tông Khách Ba của Hoàng giáo thanh tịnh nhất” của Mật tông nói trên, chúng ta có thể thấy rằng bí mật quán đỉnh của các đại giáo phái của Mật tông Tây Tạng đều như vậy cả, thông thường không khác gì nhau. Chính vì có thứ quan niệm tà dâm hoang đường như thế nên mới có tà pháp Mật tông Tây Tạng coi những vật cực ô uế là diệu phẩm vô thượng. Những người có trí tuệ sao có thể tin theo không chút nghi ngờ?
Lượt xem trang: 0