Mật tông Tây Tạng có pháp tu song thân, ngoài ra cũng còn có pháp tu đơn thân. Pháp tu đơn thân chủ yếu là nói khi trước mắt không có Minh Phi thực thể người thật để tu hành, thì có thể dùng pháp quán tưởng ý dâm và thủ dâm để đạt mục đích sinh ra khoái cảm tình dục giống như khi tu Song thân pháp với Minh Phi.
Hình: Đại sĩ Liên Hoa Sinh là người đầu tiên đưa Song thân pháp của Mật tông Ân Độ đến vùng biên địa dân trí chưa được khai hóa – Tây Tạng.
Dưới đây chúng ta hãy xem Mật tông làm thế nào để lấy ý dâm và thủ dâm để làm pháp môn trong tu hành thành Phật của mình.
Cuốn “Bí mật Ma ni Minh điểm kinh” của Mật tông (kinh này không phải do Phật Thích Ca thuyết, mà là kinh giả do ngoại đạo trà trộn vào trong Phật môn) nói rằng:
Hai tay ôm rốn, chùy rủ giữa hai mắt cá chân
Người có tham tâm nơi thân giới khá nhỏ
Đốt tay sinh khởi năm loại Không Hành Mẫu
Chùy mềm không cứng day vuốt minh điểm xuống
Như Mễ Lạc nói là xuống như dáng rùa bò
Lần lượt mạch xứ nhân biết lấy Tứ trí này
Đến chỗ gốc chùy thì nâng lên trong từng sát na
Nghi nó rơi rớt thì dùng thủy thú hầu quyền,
Giữa hai hạ môn, minh điểm tất đi qua
Như chỗ tháo nước, phải dùng sức ấn đè
Hậu môn căng ra, tứ chi co rút mạnh
Hạ khí nâng lên đến bụng, dựa vào sống lưng
Chỗ hai hạ môn, dùng sức mà nâng thu
Lưỡi đẩy thượng ngạc, mắt hướng lên nhìn ngược
Khí ở toàn thân hoàn toàn đẩy lên trên
“Hồng”, “Hạ”, “Thẩm” ba âm phải hô dài
Nguồn tâm ở chốn pháp giới hư không kia
Mật chùy minh điểm như sóng trào lên cao
Đến giữa rốn thì sinh hoan hỉ thứ nhất
Tâm nhị, hầu tam, đỉnh tứ lần lượt hoan hỉ theo
Phải chăng là từ dưới lên trên hỉ Tứ trí
Lúc đó an trú vào Không Tính không được rời
Mới có thể thành tựu Tứ hỉ nghịch hành
Sau đó tâm khế hợp với hư không kia
Xem thể tính quảng đại như hư không kia
Dùng quyền pháp ở trên ra sức mà thực hành
Minh điểm chớ rơi rớt, như lời thề bảo vệ.
Chú giải kinh văn như sau:
Ngồi “Tiên nhân tòa”, tưởng tượng có một mỹ nữ đang ôm lấy mình, hoàn toàn thực hành trong sự tưởng tượng hư giả. Dùng năm ngón tay đại diện cho “hoa sen – âm đạo”, nắm chụp lấy “chùy – dương vật”. “Chùy” đút vào “hoa sen”, làm cho sinh ra đại lạc, thân phát nhiệt. Chùy sinh ra tân dịch (nước tinh), nhưng không được để cho nó rơi rớt (xuất tinh). Quán tưởng làm tắc đầu chùy. Như vậy là ý đang ở đại lạc, từ từ thủ dâm. Nếu như lạc xúc sinh khởi muốn tiết ra (xuất tinh), thì lập tức dùng “đề pháp – phép nâng”, ví dụ như pháp “co rút tứ chi”, “nâng thót hậu môn”, “mắt nhìn ngược lên trên”, “nâng khí trụ”, “áp hầu kết”, “bụng thót dán sát lưng”, “nắm chặt”. Sau đó, phát âm “chữ Hồng dài, Hồng ngắn” để xuất khí. Thực hành “pháp nâng” Kim Cương quyền. Như thế là “Lạc Không hỗ vận”. Như vậy, lại không hành nữa, lấy hai ngón tay ấn đề vào giữa chỗ đại tiện và tiểu tiện, tâm trụ vào chữ “Hàng” trên đỉnh đầu, đừng để cho nó xuất ra. Nếu như áp dụng pháp thủ dâm đơn tu này, tinh tấn mà thực hành, có lạc khoái mà không xuất tinh, thì sẽ được đại kiên cố (bền bỉ). Không những được đại lạc khoái, mà còn thành tựu Du Già Sĩ đại lực, tăng trưởng kiên cố, có thể tách bạch tịnh và trọc, minh điểm cũng sẽ hạ thấp. Cuối cùng tu thành “Tứ hỉ thăng ngược”. (Trích dẫn từ “Bí mật đại lạc đơn tu”)
Trong cuốn “Hợi Mẫu thậm thâm dẫn đạo” của mình, Liên Hoa Sinh đã khai thị như sau:
“Người tự làm Đại lạc luân (Lạt Ma Mật tông nếu như không có Minh Phi người thật cùng tu, thì tu Đại lạc luân tự thân – tức thủ dâm): Bậc du già sĩ (yoga) có đủ lực, vì để tăng trưởng trí tuệ Vô lậu, cần tu khí mạch minh điểm, sau khi quán đỉnh như pháp, thực hành chuyết hỏa, thì ngồi lên đệm an lạc ở một nơi vắng vẻ, tùy theo dục lạc (dâm ý) mà nghĩ đến một vị Phật mẫu (tức là quán tưởng, tưởng tượng ra một vị Minh Phi). Đó là để tương hợp với tâm, tu pháp trí tuệ mẫu. Nếu như nó chân thực rồi (nếu như Minh Phi mà mình tưởng tượng ra đó đã thật sự xuất hiện trước mắt rồi), nghe lời cô ta nói, làm các động tác như ngắm nhìn dung mạo, bóp vú, hướng đến hư không mà hành (tức là khi tưởng tượng ra Minh Phi hiện lên rồi thì còn phải nghe được tiếng cô ta nói, làm các động tác ngắm nhìn hình dáng, ấn bóp ngực cô ta…, tất cả đều thực hiện kiểu quờ quạng vào một cô gái vô hình trong hư không ngay trước mắt mình, nhưng tâm thì tưởng tượng ra như thật). Cứ thế đạt đến Bất định pháp (tức là thực hành như trên, không nhất định áp dụng mãi một cách làm cố định nào), khiến cho sinh an lạc (làm cho mình sinh ra cảm xúc dâm lạc). Thân sinh nhiệt, ra mồ hôi, chùy (dương vật) bắt đầu tiết dãi bò (nước dâm rỉ ra quy đầu), lúc này nên quán sát rằng cái thể tính đó vốn dĩ là không. Đầu, thân bắt đầu run rẩy, thế là trong sát na nảy ra cái mạn của Phật đầu ngựa (mã đầu Phật mạn), quán sát chùy (dương vật) của mình thành 5 bộ chùy, chữ Hồng đầu hướng xuống dưới, bịt vào đầu chùy, lấy tay phải làm Hợi Mẫu mà hành (tức là lấy tay phải làm thành âm hộ của Minh Phi Hợi Mẫu, dùng cách thủ dâm vuốt lên xuống mà sinh ra dâm lạc), hiển hiện ngũ luân trên đỉnh đầu Tự tính, cứ tu như Mật tu ở trước. Tuy có gặp phải phen mệnh nan, minh điểm đừng để tiết lậu (cho dù gặp phải tình huống nguy nan đến tính mạng, cũng không được để cho tinh dịch xuất ra).
Cái ý lạc như thế, cần sinh khởi liên tục, từ từ thủ dâm. Cái Lạc nếu đã sinh khởi rồi (khoái cảm xuất hiện), thì dùng thượng khí án đè xuống chỗ đó, trung khí làm cho nổi trống bụng, mắt nhìn lên thể minh không, lắc thân rung mình; Khi cái Lạc (khoái cảm tình dục) giảm dần, thì lại thủ dâm. Nếu không chịu nổi cơn lạc khoái đó, (đê mê) tựa như lúc hôn mê, thì thân phải bất động, trung khí trướng đẩy ra ngoài, thượng khí đè ấn, bối khí nâng lên (khí đẩy ra lưng, như con mèo cong lưng, thót hậu môn, đưa khi từ dương vật hướng ra sau lưng, nâng về hướng Đốc mạch), lại xuất khí ra bằng âm Hồng hô dài, hô ngắn, bụng hóp dán sát lưng (co rút nâng sát ra đằng lưng). Cứ thế thực hành không gián đoạn 3 lần (cứ làm như trên liên tục 3 lần tạo ra cực khoái tình dục)”. (Theo “Khúc quăng trai toàn tập (3)”, Trần Kiện Dân viết, Từ Cần Đình biên soạn, Hội Phật giáo Phổ Hiền Vương Như Lai xuất bản ngày 10.7.1991, trang 529~539)
Hình: Tác giả của “Khúc quăng trai toàn tập” là thượng sư Trần Kiện Dân, một trong 10 nhà đại tu hành của Trung Quốc. Từ khi tác phẩm của ông ta được lưu hành, chúng ta mới có thể biết được đại bí mật không cho người ngoài biết trong pháp tu song thân của Lạt Ma giáo. Kỳ thực, nội dung của nó giống như Ái Kinh (Kamasutra) của Ấn Độ và thuật phòng trung của bàng môn tả đạo bên Đạo giáo, thuần túy chỉ là những cuốn dâm thư nâng cao lạc khoái trong khuê phòng nam nữ mà thôi, đừng vọng tưởng cho rằng có thể qua đó mà tu thành Phật. Trở thành dâm ma thì còn có thể được!
Như trên đã dẫn lời khai thị của “đại sư” Liên Hoa Sinh – giáo chủ Mật tông trong cuốn “Hợi Mẫu thậm thâm dẫn đạo”, qua đó có thể thấy một đời của Liên Hoa Sinh đều là hành dâm bất đoạn, cho đến việc dạy người cũng đều dùng pháp ý dâm, thủ dâm để tinh tấn tu hành suốt đời.
Nữ hành giả Mật tông cũng có thể tự thực hành ý dâm, thủ dâm. Trong khẩu quyết “Kim Cương dẫn thủy giáo thụ” mà thượng sư Liên Hoa Sinh truyền thụ cho “Không Hành Mẫu” Di Hỷ Thác Gia có nói nữ hành giả trong Mật tông (còn gọi là Minh Phi, Kim Cương Không Hành Mẫu, Độ Mẫu, Phật Mẫu, Liên Hoa Sự Nghiệp Nữ…) việc tu pháp tức thân thành Phật vô thượng du già (vô thượng yoga) có bốn loại: Một là quán tưởng (tưởng tượng) mà tu; Hai là tự tu trên tay; Ba là dùng vật mềm tự tu (thủ dâm trong âm đạo); Bốn là hòa hợp (làm tình) với Dũng Sĩ (tức Phật Phụ của Mật tông).
Về pháp tu dâm ý quán tưởng mà tu của nữ hành giả Mật tông, thượng sư Liên Hoa Sinh có nói trong “Nữ ấn thụ trì mật tu” nói thế này:
“Mới phát khởi Bồ Đề tâm, khởi bạch từ chỗ ba căn bản, (sau đó quán tưởng) mình trong một sát na biến thành Hợi Mẫu, (đồng thời quán tưởng) trong bốn cánh hoa sen của mình (tức là nói bốn môi lớn nhỏ của âm hộ) xuất hiện chữ A trang nghiêm, giữa tâm thì có chữ☆(một ký tự chữ Phạn, không chép ra đây được) thành Phật Bộ Không Hành; trên đỉnh đầu có chữ ☆(chữ Phạn) thành Kim Cương Không Hành; giữa hầu có chữ ☆(chữ Phạn) thành Bảo Sinh Không Hành; giữa rốn có chữ ☆(chữ Phạn); chỗ Mật xứ (bộ phận sinh dục) có chữ ☆(chữ Phạn) thành Sự Nghiệp Không Hành, thân tướng thủ ấn vân vân, khi mật tu Đại lạc sẽ biết. Ở phía trước mặt cô ta, tưởng tượng ra một Phật Phụ Mã Đầu Kim Cương (nam hành giả song tu tưởng tượng là Kim Cương đầu ngựa) khiến cho mình sinh tâm tham (sinh ra dục vọng). Trong tâm có chữ Xá biến thành Phật Dũng Sĩ, trên đỉnh luân có chữ ☆(chữ Phạn), hầu luân có chữ ☆(chữ Phạn), tề (rốn) luân có chữ ☆(chữ Phạn), mật luân có chữ ☆(chữ Phạn), mỗi chỗ đều thành bốn bộ Dũng Sĩ, còn lại như mật tu Đại Lạc (những gì còn lại chưa nói thì tu như đã nói trong mật pháp Đại Lạc Kim Cương). Từ chùy Kim Cương (hạ thể, tức dương vật) của Dũng Phụ được quán tưởng (tưởng tượng) ra đó, quán tưởng thành 5 bộ (tưởng tượng thêm ra 5 bộ chùy Kim Cương), bên trong có vật cúng dường Không Hành Mẫu (bên trong có tinh dịch, gọi là Bạch Bồ Đề, dùng để cúng dường cho Không Hành Mẫu), làm đầy tất cả các lỗ chân lông của Phật Phụ Phật Mẫu (là Bản Tôn đã được quán tưởng ra bên trong hạ thể), sinh khởi Dũng Sĩ Không Hành tạp loại, (xuất hiện) như vừng mở mắt (vừng nổ hạt).
Về pháp tu quyến thuộc tu ngoài thân mình và người, thì phía đông có Kim Cương Không Hành Dũng Sĩ như thường thấy, cho đến phía (nam tây) bắc cũng có. Ở trên bốn cánh hoa sen (4 môi âm hộ) cũng tu có bốn Không Hành Mẫu, thế là (quán tưởng) nam nữ giao hợp, có sai lầm thế gian cũng coi như không nhiễm phạm, tiến vào như con trùng nhu động (quán tưởng cái chùy kim cương – dương vật của Dũng Phụ quán tưởng ra như con trùng nhu động chui rúc vào, từ đó mà dẫn sinh ra khoái lạc tình dục). Lại lấy các Không Hành Mẫu sinh ra từ các lỗ chân lông từ trên đỉnh đầu cho đến trong thân làm trợ duyên, (quán tưởng) các Không Hành Dũng Sĩ đó cũng đều sinh khởi đại lạc tình dục, ngồi kiết già hoa sen, gót chân đẩy chống vào điểm giữa cơ quan tiểu, đại tiện (của mình), tay quyền Kim cương đặt ở rốn, quán tưởng trong hoa sen (âm đạo hạ thể của mình) có chữ Xá màu đỏ hai vòng, chữ ☆(chữ Phạn) làm chữ Mệnh của Không Hành, nhập vào trong chùy (kim cương của Phật Phụ do quán tưởng ra), cái vật cúng dường (trong chùy hạ thể của Phật Phụ, Mật tông gọi là Bạch Bồ Đề, tức tinh dịch) trút xuống như mưa (tựa như) băng phiến. Lấy chữ Xá này (lấy Bạch Bồ Đề trong hạ thể Phật Phụ) móc ra để cúng dường lên thượng sư trên đỉnh đầu và Không Hành (Dũng Phụ, Dũng Mẫu) năm nơi (ở ngũ luân đỉnh, hầu, tâm, rốn, mật trong thân). Cuối cùng thì rung lắc thân mình như con dê, như ngựa lăn mặt đất, an trú ở bản thể. Trung khí chướng ra, khiến cho nó được kiên cố bền chắc. Khi thân Sơ Bản Tôn như ảnh tương giáng, như khẩu quyết con rùa (chi tiết xem trong các tiết trước), chú tâm vào đỉnh luân. Các khí lần lượt giãn chùng, dùng pháp đối trị mãnh lợi mà thực hành. Đó là ba yếu quyết. Lúc nâng lên thì dùng pháp Hổ âu (hổ nôn), lòng bàn chân tay áp đất, trong miệng niệm ☆(chữ Phạn) 9 lần; ở bên trái, phải, giữa, ba lần ba mà hành bằng pháp Hồ xú (cáo thối), nâng từ bên phải, bên phải hô 3 lần, bên trái và ở giữa cũng vậy. Thân khi nâng bên trái, giữa, thì quyền ấn ngực (vú), thân hơi nghiêng về bên trái phải trước, như đầu có con rắn tạo thế. Người quán tưởng, móc chữ Hồng từ trong chùy người nam ra, hồng bạch minh điểm men theo trung mạch người nữ, cúng dường thượng sư Không Hành như trên nói. Về pháp an trú Minh điểm, ngồi kiết già, hai tay đặt lên đầu gối, trung khí trướng bụng ra, mắt nhìn hư không, thân lắc như dê rùng mình. Hành hai lần, có thể trừ bỏ được tất cả chướng ngại. Cuối cùng, trí khí an trú bản tịnh, hồi hướng phát nguyện. Lĩnh nạp tứ hỷ, tu không ngừng nghỉ” (Theo “Khúc quăng trai toàn tập (3)”, Trần Kiện Dân viết, Từ Cần Đình biên soạn, Hội Phật giáo Phổ Hiền Vương Như Lai xuất bản ngày 10.7.1991, trang 569~570)
Như trên đã nói, nữ hành giả Mật tông cần phải cùng nam hành giả để dẫn sinh Tứ hỷ (bốn loại dâm lạc theo thứ bậc), đồng thời phải tu “Lạc Không song vận”, khiến cho mình thường trú lâu trong cảm nhận bốn loại cực khoái tình dục (Tứ hỷ), rồi quan sát “Lạc Không bất nhị”. Cứ thế thường trú trong cảm xúc dâm lạc như vậy, khiến cho khoái lạc tình dục liên tục xuất hiện mà hưởng thụ nó, đồng thời phải có cái “kiến địa” (nhận thức) rằng “cái dâm lạc này bản tính thanh tịnh, dâm lạc không có hình tướng, không có màu sắc cho nên là Không tính” tồn tại song song, như thế mới gọi là “Lạc Không song vận” (vừa hưởng thụ khoái lạc tình dục, vừa quán tưởng coi như nó là Không tính trong Phật pháp).
Pháp này phải chăm chỉ tu hành, không được lười biếng, cho đến khi có thể trụ trong dâm lạc như vậy trong tất cả các thời (mọi lúc), thì tức là đã thành tựu Đại Lạc ở Phật địa rồi, là đã thành tựu “Báo thân” rồi. Báo thân Phật trong Mật tông đều là thường trụ trong “Đại Lạc” như thế đó. Phàm tất cả những thứ này đều thuộc về pháp Ý dâm, không khác gì so với vọng tưởng sinh ra ý dâm của kẻ phàm phu cả, thì có thể thể gọi là chính tu hành trong Phật pháp được đây?
Về pháp thủ dâm tự tu trên tay của nữ hành giả Mật tông, Liên Hoa sinh nói: “Về pháp tự tu trên tay, pháp tu này giống như trên (giống như tu quán tưởng)”. (Theo “Khúc quăng trai toàn tập (3)”, Trần Kiện Dân viết, Từ Cần Đình biên soạn, Hội Phật giáo Phổ Hiền Vương Như Lai xuất bản ngày 10.7.1991, trang 570)
Nữ hành giả Mật tông nếu khi quán tưởng, không sinh khởi được dâm lạc (khoái lạc tình dục), hoặc xuất hiện dâm lạc rồi mà không thể đạt đến cực khoái tình dục, thì có thể tu thêm pháp thủ dâm, khiến sinh ra cực khoái mà thường trụ vào đó. Pháp quán hành trong đó, giống như pháp tu nói ở trên. Chỉ là phải gia hành (tăng cường) bằng cách thủ dâm, cho nên mới gọi là “tự tu trên tay”.
Ngoài ra, nếu như pháp thủ dâm trên cũng vẫn không sinh ra được khoái cảm tình dục, thì còn phải phối hợp với vật mềm để tự tu, tức là nói nếu như pháp thủ dâm vẫn không đạt được dâm lạc đầy đủ, thì lại có thể dùng pháp gia hành, khiến cho dâm lạc sinh ra, hoặc làm cho dâm lạc nhanh chóng đạt đến cực khoái tình dục. Liên Hoa Sinh khai thị như sau:
“Về việc dùng vật mềm, tức là dùng ống trúc (loại nhỏ) dài 5 tấc, bên trong nhét dương vật dê (chú thích gốc: loại chưa cắt bỏ tinh hoàn), minh điểm mao lư (tinh dịch con lừa), minh điểm của người nam vừa tâm ý (tinh dịch của người nam mà mình ngưỡng mộ trong lòng), (sau khi đút vào ống trúc), thì lấy len cuốn bên ngoài, lấy nắp nắp lại. Ngoài ra, lại lấy lụa hoặc mảnh áo bọc lại, to nhỏ cỡ như cái chùy (kích cỡ to nhỏ như dương vật người nam khi cương cứng), lại dùng sáp vàng bôi lên, khiến nó mềm ra, không làm tổn hại đến hoa sen (bôi sáp lên để nó mềm ra, không gây tổn hại đến âm đạo của mình khi thực hành). Ngoài ra, lại còn bôi vật bí mật lên (chú thích gốc: Thày nói không biết. Trần Kiện Dân bình rằng: có lẽ là vật bôi trong pháp tu của người nam). Rồi phát đại Bồ Đề tâm, quán tưởng ra một Dũng Sĩ vừa ý (tưởng tượng ra một người nam mà mình cảm thấy yêu thích), thực hiện các loại tham hành (khi quán tưởng, tay cầm cái dương vật giả đó mà làm các động tác khiến cho mình cảm thấy khoái lạc), (sau khi) hoa sen (âm hộ) nhuận nước (rỉ dâm thủy), thì gia trì mật xứ của mình và người ta (gia trì vào hạ thể, tức cơ quan sinh dục của mình và người nam được quán tưởng ra), khiến cho Phật Phụ, Phật Mẫu được bình đẳng trú (làm cho Phật Phụ và Phật Mẫu trong hạ thể mà quán tưởng ra đó quan hệ tình dục với nhau, cùng với mình đồng thời an trú trong cực khoái tình dục). Thân hơi ngửa ra sau, tay trái ôm lấy phần cẳng chân trái, tay phải cầm vật mềm (dương vật giả tự làm). Trước hết là phải phơi nắng nó cho nóng mềm (để cho sáp thấm vào đạo cụ, không gây tổn thương cho âm đạo mình), thực hiện các loại tham tướng trên dưới trái phải trong liên hoa (làm các động tác chọc rút trái phải trên dưới trong âm đạo của mình khiến cho sinh ra khoái lạc tình dục): (vì dâm lạc mà) sinh ra suyễn (thở hổn hển), thân thể run lên…, thì dùng chùy đút sâu đi chậm, tự mình nảy bật từ dưới lên trên. Khi an trú trong Đại Lạc (khi cơn cực khoái tình dục đến), các cử động thân dưới đều dừng lại, chú tâm nhìn lên thượng sư Kim Cương Không Hành ở trên đỉnh đầu, mắt đảo lật (mắt nhìn lộn hướng vào trong). Khi cơn đại lạc tán giảm đi thì lại thực hành, đại lạc lên cao thì lại buông lỏng thư giãn. Rồi cúng dường năm Không Hành trong mạch (nếu như khoái lạc tình dục tán thất suy giảm không mạnh mẽ nữa thì lại tiếp tục dâm hành, nếu khoái lạc tình dục dâng lên cao thì phải hòa hoãn lại, từ từ mà hành. Trong cảnh giới như thế, tiếp tục quán tưởng đem khoái lạc tình dục trong thân mình ra cúng dường các Dũng Sĩ và Phật Mẫu Không Hành trong ngũ luân ở trong trung mạch của mình). (Theo “Khúc quăng trai toàn tập (3)”, Trần Kiện Dân viết, Từ Cần Đình biên soạn, Hội Phật giáo Phổ Hiền Vương Như Lai xuất bản ngày 10.7.1991, trang 570-572)
Đó là những nội dung mà thượng sư Liên Hoa Sinh nói trong “Mật tục”, nữ hành giả Mật tông khi tự thủ dâm mà không đạt được khoái lạc tình dục, thì phải hỗ trợ bằng đạo cụ “dương vật giả” để có thể sản sinh ra dâm lạc Tứ hỷ. Đó là pháp “tự tu tức thân thành Phật” mà nữ hành giả Mật tông thực hành mà không cần dựa vào nam hành giả (người thật).
Pháp thế tục có nói rằng: “vạn ác dâm làm đầu”. Dâm dục là nghiệp ác cực sâu nặng của chúng sinh nơi Dục giới, thậm chí đến mức lấy đó làm bản năng và hưởng lạc của sinh mệnh, suốt đời tham luyến không rời. Người bình thường nếu chỉ cần có chút lơ là, là có thể bị rơi vào vòng xoáy đó, ngộ phạm tà dâm mà thân bại danh liệt. Cho nên, trong pháp thế gian vẫn thường hay khuyên người ta nên đoan trang chính tâm, cẩn thận trong lời nói và việc làm, để tránh khi không cầm được mà chịu quả báo khổ đau oan uổng. Trong Phật pháp cũng biết rõ “dục căn” khó đoạn (muốn đoạn phải có định lực của Sơ thiền, hoặc tu chứng của bậc Tam quả), vì thế mới đặt ra giới luật, để cho đệ tử Phật lấy giới nhiếp tâm, không phạm thân khẩu tà hành mà liên lụy đến mình và người, hoặc gây chướng ngại đến tiến tu trong đạo Giải thoát, Bồ Tát hành, đại bi tâm…Nếu như thế tục pháp và Phật pháp đều thống nhất tuyên thuyết về sự hưởng lạc và sai lầm của “dục lạc”, từ đó mà khuyên răn mỗi người đều nên chủ động tiết chế, tránh xa, rời bỏ, mà e còn không làm nổi; ấy thế mà Mật tông lại biết rõ vẫn làm, vọng tưởng “lấy dục ngăn dục”, dùng các nghi quỹ phức tạp, lý luận hoang đường, đem “song thân pháp” ra làm cực lạc hóa, thần thánh hóa, tôn sùng trở thành vô thượng yoga, tức thân thành Phật, còn nói cái thứ “tà dâm” làm ngược đó thành có lý, nói “loạn luân” không có tội. Rất nhiều nam nữ vô trí tuệ, hoặc vì tham dâm dục mà bị chúng dụ dỗ, hoặc tham mê quả vị mà bị rơi vào cạm bẫy của họ, lăn vào tà hành của ngoại đạo, để sau này hối hận cũng không kịp. Thật đúng là đáng thương.
Phật Thế Tôn nói rằng: “Các vị Như Lai không sinh ra từ dục”. Nếu như dựa vào Phật giáo chính thống mà kiểm tra, thì có thể thấy “song thân pháp” từ gốc rễ không những đã trái ngược với luân lý thế gian, mà còn trái ngược cả với giới luật lớn nhỏ, thậm chí trở thành cái cớ của các hành giả tham dâm. Chính vì thế mà tổ sư Mật tông lại nhập nhèm lẫn lộn, bày đặt ra cái gọi là “Giới Tam muội da”, một mặt vừa quy phạm, đặt ra các điều kiện tu tập “song thân pháp” cho hành giả, mặt khác cũng nêu ra các lý do không phạm giới cho song thân pháp. Thậm chí ngay cả khi không có Minh Phi để dùng, lúc đơn tu (tu một mình) có thể dùng ý dâm, thủ dâm để thay thế cho song thân pháp. Thế nhưng, phương hướng và mục tiêu của họ đều đã sai rồi, thì trong quá trình thực hành, dù có đổi trắng thay đen thế nào, thì cũng vẫn là dẫn dắt sai lầm, thậm chí là dã tràng xe cát, còn tự chịu hại nữa. Nếu như đem “Ngũ giới” mà tín đồ Phật giáo đều rất quen thuộc ra để đối chiếu, thì có thể thấy rõ Mật tông Tây tạng bất luận là đơn thân pháp hay song thân pháp, cũng đều vi phạm nghiêm trọng tội tà dâm, cũng chính là hành dâm “phi nhân, phi thời, phi xứ”. Điều này trong Hiển giáo có thể nói là hành vi súc vật, mang tội địa ngục. Thế nhưng, Tạng Mật vì luôn muốn bảo vệ, duy trì thứ dâm hành này, nên đã bày đặt ra các ngôn từ bóng bẩy làm trang sức che đậy. Việc hành dâm không chọn “giờ, địa điểm, người” mà không có kỵ húy gì cả như vậy, ở trong Tạng Mật lại được xưng tụng là tu hành “tinh tấn”, còn có “đại công đức”, có thể nhanh chóng thành Phật. Thật không hiểu đó là liều lĩnh cuồng vọng hay là đại quyền biến thông nữa.
Ở đây, xin hỏi trước các vị thiện nữ học Phật, cái sự thực nói trên có phải là thứ mà các vị nguyện làm không? Nếu như đem hiến cả thân thể mình mà không có công đức, công lao gì, thậm chí còn nối giáo cho giặc, thì phải làm sao? Nữ giới trên xã hội trong thế giới văn minh này đều được đối xử bình đẳng, cũng còn có sự tôn nghiêm độc lập, lẽ nào sau khi bước vào cửa Mật giáo, lại trở thành vật hy sinh cho sự dâm dục của nam giới? Học Phật mà là như vậy ư? Lại nữa, này các vị thiện nam, các vị có thực sự tin rằng “dâm dục” là đạo nhanh chóng thành Phật không? Các vị có muốn mạo hiểm nếm thử thứ giáo môn cho hành dâm với mẹ, chị, vợ, con gái người ta, đồng thời cũng phải dâng hiến mẹ, chị, vợ, con gái của các vị cho người ta hành dâm không? Các vị có gánh chịu được hậu quả của nó không? Không chỉ đời này mất đi vợ con lại tổn phúc, mà đời sau còn có thể trở thành quyến thuộc của ma nữa đó!
http://www.lamatruth.com/articles/?type=detail&id=177
Từ khóa: Mật tông Tây Tạng, Song thân pháp, Minh Phi, thủ dâm, Lạt Ma, Hợi Mẫu thậm thâm dẫn đạo, Liên Hoa Sinh, Bồ Đề tâm, Không Hành Mẫu, Mật tục
Bài trước: 10 NĂM THI HÀNH “BIỆN PHÁP QUẢN LÝ CHUYỂN THẾ CỦA PHẬT SỐNG”
Bài sau: THỐNG KÊ TUỔI THỌ CỦA CÁC ĐỜI ĐẠT LAI LẠT MA
Lượt xem trang: 57