Phật giáo Tạng truyền thật sự là Giác Nãng Ba, hoằng dương diệu pháp Như Lai Tạng Tha Không Kiến, hoàn toàn phù hợp với giáo nghĩa Phật giáo. Tứ đại giáo phái Hồng, Hoàng, Hoa, Bạch là Phật giáo Tạng truyền giả, tất cả các pháp nghĩa của họ đều không phù hợp với giáo nghĩa Phật giáo, cho nên là tà giáo, tà pháp.
Tiết 4: Vọng tưởng lấy Minh điểm để khởi phát thần thông ngoại giới
Tất cả các thượng sư của Mật tông đều vọng cho rằng: Tu chứng Minh thể có thể phát sinh thần thông ngoại giới. Ví dụ: “Người có nhất vị công lực đã viên mãn, thì thấy tất thảy pháp tùy chỗ hiển hiện, đều từ Minh thể của mình mà ra, hòa hợp vô ngại. Công đức của nó từ diệu dụng của Minh thể này, duyên khởi mười huyền môn quả vị trên thực đức, sinh ra đại thần thông biến hóa. Hai loại du già trước đó, dù có chuyên nhất cũng chưa thể sinh khởi thần thông, tiền ngũ thông chỉ là thiền định nội giới, cũng có thể sinh ra. Duy chỉ có đại thần thông này vì trực tiếp sinh ra từ Minh thể chứ không sinh ra từ định lực, cho nên phối hợp với Vô lậu thông mà thành đại thần thông thiền ngoại giới”. (34-876)
Các thày Mật tông thường thuyết Phật pháp dựa theo những gì mình tự nghĩ ra, nội dung trong đoạn văn này cũng vậy. Ví dụ trong đoạn văn trên có nói đến “đại thần thông thiền ngoại giới”, đó chỉ là lời nói của kẻ “hư vọng tưởng” mà thôi. Vì sao vậy? Vì tất thảy pháp đều không thể nào ra khỏi Tam giới, nếu đã ra khỏi Tam giới rồi thì sẽ không đắc bất kỳ pháp nào. Tam giới nói đến ở đây là chỉ cảnh giới mà các chúng sinh sinh sống, còn Pháp giới chính là giới hạn của tất thảy pháp mà tâm chúng sinh sinh ra. Cho nên, nếu như có một pháp nào có thể ra ngoài Tam giới thì pháp có thể đứng ngoài Tam giới đó duy nhất chỉ có một pháp – Thức thứ tám Như Lai Tạng. Trừ Như Lai Tạng ra, thì trong pháp Thập bát giới, không có bất kỳ một pháp nào “có thể ra ngoài Tam giới mà có tác dụng của nó”. Tất cả các pháp cũng không thể nào hiện khởi được ở bên ngoài pháp Thập bát giới, cho nên không có pháp nào có thể ra ngoài Tam giới được. Vì sao vậy? Vì trừ Như Lai Tạng ra, giả sử như có một pháp nào đó xuất hiện, thì nơi mà pháp đó trụ nhất định sẽ nằm trong Tam giới, không thể nào ra khỏi Tam giới được. Vì sao vậy? Vì tất cả các pháp đều phải vận hành dựa vào toàn bộ hoặc một phần của pháp Thập bát giới thì mới có thể hiện tiền. Tất thảy các pháp không pháp nào là không như vậy, đều không thể hiện hành bên ngoài Thập bát giới. Đã phải dựa vào pháp Thập bát giới hoặc ít hoặc nhiều thì mới có thể hiện hành, mà pháp Thập bát giới nhất định phải xuất hiện trong Tam giới, không có một giới nào có thể xuất hiện ngoài Tam giới thì phải hiểu rằng tất thảy mọi pháp đều không thể xuất hiện bên ngoài Tam giới được.
Duy chỉ khi Như Lai Tạng không còn sinh ra pháp Thập bát giới nữa thì mới có thể nói Pháp đó là Pháp đứng ngoài Tam giới. Thế mà nay các thày Mật tông đều muốn ra khỏi Tam giới bằng Tâm giác tri, đó đều là những lời lẽ của kẻ vọng tưởng. Vậy mà Thượng sư Trần Kiện Dân còn nói có “đại thần thông thiền ngoại giới”, rõ ràng là hư vọng tưởng do ông ta tự mình phát minh ra. Vì sao vậy? Vì ngoài Tam giới, ngoài Pháp giới, không có một pháp nào khả đắc. Nếu như cố tình nói bên ngoài Tam giới có pháp, thì chỉ có một Pháp – Thức thứ tám Như Lai Tạng. Nếu như ngoài giới chỉ có Thức thứ tám Như Lai Tạng thì có ý nói rằng: bên ngoài Tam giới không có nhân, không có Ngã, không có tâm kiến văn giác tri, không có tâm tư lượng, không có Niết Bàn và sinh tử, Thập bát giới đều diệt tận, tất thảy mọi pháp đều diệt tận. Nếu những thứ đó đều không có, thì còn có pháp nào có thể gọi là “thiền ngoại giới”? còn có pháp nào có thể gọi là “đại thần thông thiền ngoại giới”? Vì tất thảy mọi thứ thiền, tất cả mọi loại thần thông đều phải dựa vào Ý thức giới trong Thập bát giới mới có thể hiện khởi. Qua đó có thể thấy rằng pháp mà Mật tông nói đều thuộc về pháp do họ tự ý thiết tưởng bày đặt ra, không phải là pháp chứng được dựa theo ý Phật.
Lại nữa, Minh điểm Minh thể chỉ là pháp được quán tưởng ra, do cái tâm năng quán[1] thực hiện các loại quán hành mà hình thành nên. Cái tâm năng quán vẫn chỉ là pháp y tha khởi tính, huống hồ Minh thể chỉ là pháp phải dựa vào tâm năng quán thực hiện quán tưởng mới có thể hiện tiền, thì sao có thể nói nó là pháp có thể sinh ra vạn pháp đây? Không có cái lý đó! Nếu quả thực Minh thể là pháp có thể sinh ra vạn pháp, thì pháp Minh thể phải hằng thời hiện tiền[2] mà không từng tạm diệt trong một sát na nào giống như Tâm Thức thứ tám – như người đã chứng ngộ Như Lai Tạng bất kể lúc nào cũng có thể nhìn thấy Như Lai Tạng của hữu tình chúng sinh hằng thời hiện tiền. Thế nhưng, cái pháp Minh thể kia chỉ có thể hiện khởi lúc làm quán tưởng, khi Tâm giác tri không làm quán tưởng nữa thì nó liền biến mất. Người có khả năng quán tưởng, cho dù có thể quán tưởng Minh thể hiện tiền rõ ràng trong mọi lúc thì cũng không phải là thứ có thể hằng thời hiện tiền, vì khi ngủ say là đoạn diệt, khi hôn mê là mất đi, trong lúc chính tử vị cũng nhất định bị diệt trừ.
Nhưng người đã Minh tâm thì có thể hiện kiến nhìn thấy Thức thứ tám của tất cả mọi chúng sinh hữu tình hằng thời hiện tiền, không cần phải quán tưởng, còn Thức thứ tám của người bị nhìn kia cũng hằng thời hiện tiền như vậy, không cần phải thực hiện quán tưởng xong mới hiện khởi. Người bị nhìn kia nếu khi anh ta chứng ngộ thì cũng có thể hiện kiến Thức thứ tám của tất thảy chúng sinh hằng thời hiện tiền, không cần phải quán tưởng xong mới hiện ra, vì thế mới gọi là pháp “biến nhất thiết thời”. Cho nên, pháp quán tưởng Minh thể của Mật tông chỉ là pháp lấy giả làm thật, chỉ là pháp vọng tưởng, những gì họ tu, họ chứng đều không phải là Phật pháp.
Chứng lượng thần thông của các thày Mật tông từ xưa đến nay đã phần chỉ là những lời lẽ có tính trùm đầu, không phải là chứng lượng thật sự. Người không có chứng lượng nhưng do người đời sau xuyên tạc phụ họa, viết vào trong sách khiến cho hậu thế tin coi là thật. Thậm chí họ còn tự ý phát minh ra những pháp không hề có, giống như câu “đại thần thông thiền ngoại giới” trong đoạn văn trên, đó đều là những pháp vọng tưởng không hề có thật, thì làm gì có chỗ nào đáng tin? Nếu các thày Mật tông xưa nay quả thực có thần thông, thì đều thuộc thể loại thần thông báo đắc hoặc là quỷ thông do quỷ thần thị hiện, tuyệt đối không phải là thần thông tu được thông qua pháp quán tưởng Minh thể do họ tự nói.
Lại nữa, hành giả Mật tông nếu là người tu được thần thông ở đời này, thì chắc chắn cũng không phải là chứng được bằng pháp quán tưởng Minh thể, vì pháp quán tưởng Minh thể không thể nào sinh ra thần thông được. Hơn nữa, có cực ít thượng sư Mật tông tu chứng được cảnh giới thần thông. Giả sử như có người tu thành công, thì trình độ của họ đều ở mức cực thấp, vì không thể nào lìa bỏ được cái tham cực nặng đối với dâm dục trong Dục giới, bởi còn chưa đắc chứng lượng định cảnh của Sơ thiền, trong khi cảnh giới thần thông có sự sai biệt dựa trên chứng lượng thiền định cao thấp của anh ta.
Lại nữa, người trong Mật tông nếu như trong đời trước đã từng tu thần thông dẫn đến đời này có thần thông Báo đắc thì nhất định đừng có tu học Song thân pháp của Mật tông, nếu không chắc chắn sẽ khiến thần thông có rồi lại mất, vì cảnh giới thần thông hoàn toàn trái nghịch với sự tham trước lạc xúc dâm dục. Nếu là người tham đắm dâm lạc, lâu dần nhất định sẽ khiến cảnh giới thần thông dần dần mất đi. Chính kiến này tất cả những người học đã có thần thông phải nên biết rõ, để tránh bị các thượng sư Mật tông dẫn sai đường. Cái thứ thần thông của lớp quỷ thần tầm thường đó, đến nay còn chưa thấy bất kỳ thượng sư Mật tông nào tu thành công dựa trên quán tu Minh thể, thế mà còn phát minh thêm ra danh tướng “đại thần thông thiền ngoại giới” để trùm đầu người học, thật không đáng để tin chút nào.
Thần thông của hộ pháp Kim Cương nói trong “chư kinh, chư tục” của Mật tông đều là quảng đại vô biên, đồng thời đều thề nguyền hộ trì chính pháp Phật giáo không cho hoại diệt, các câu chú mà họ niệm cũng cực kỳ có uy lực, thế gian không gì sánh bằng, ấy thế mà vẫn không thể nào hộ trì Phật giáo bất diệt, thì làm gì có đại thần uy nào đáng nói? Cho dù chỉ là hộ trì bản thân “Phật giáo Mật tông” có vẻ bề ngoài là Phật giáo cũng không đủ sức, rốt cuộc vẫn bị quân đội Hồi giáo tiêu diệt, không thể bảo vệ nó. Hộ pháp Kim Cương của Mật tông như thế thì làm gì có thần uy để nói? Cho dù là do sơn tinh quỷ thần hóa hiện ra thì cũng không có gì làm bằng. Cho nên, những người có trí tuệ phải nên minh xét.
[1] Chú thích của người dịch: Tâm năng quán là chỉ cái tâm có thể thực hiện hoạt động quán tưởng.
[2] Chú thích của người dịch: Hiển hiện ra trước mắt mãi mãi mọi thời.
Lượt xem trang: 0